19/07/2016 – 19/07/2017
Kỷ niệm tròn năm ngày cưới của anh, nhưng không lời chúc nào được gửi đến anh chị, nó nghĩ chặng đường đánh dấu đầu tiên này chỉ là một cột mốc nhỏ trên quãng đường dài cùng nhau sắp tới. Qua rồi cái thời háo hức làm từng tấm thiệp bằng tay, từng món quà được tỉ mẩn từng chút một với những người mà nó yêu thương. Là vô tâm ư? Chẳng biết nữa, chỉ là không còn quá mộng mơ, huyễn hoặc. Bất giác nó nghĩ nhiều về Mẹ…
Lời cảm ơn chắc chắn phải thuộc về Mẹ nhiều nhất. Sống hơn nửa cuộc đời, vì chồng vì con, lặng đi cái tôi của mình khá nhiều, nó biết Mẹ cũng từng có một thanh xuân tươi đẹp, vẹn nguyên sống trọn vẹn với tuổi trẻ. Nói là vẹn nguyên nghĩa là tròn đầy ư? Lý nào trên đời này có cái gọi là hoàn hảo. Không. Mẹ mạnh mẽ với một trái tim cũng chắp ti tỉ mảnh vá lớn nhỏ khác nhau. Những vết thương ấy vẫn nhói lên từng cơn khi chạm phải những năm tháng đầy gai góc và xù xì mà Mẹ hằng chôn giấu. Lâu rồi nó mới viết mà không hề câu nệ câu chữ, cứ để cảm xúc trôi, nhẹ bẫng.
“Cuộc đời là bi kịch khi quay gần nhưng là hài kịch khi quay xa”
(Charles Chaplin).
Những đoạn phim rời rạc về tuổi thơ Mẹ kể với nó trong những đêm trái gió trở trời trằn trọc khó ngủ. Mẹ tự hỏi sao ngày ấy lại mạnh mẽ đến vậy!
Màn đêm không thể soi thấu được nỗi cô quạnh của lòng nhau, chỉ có những dòng cảm xúc mặn chát đang chảy liên hồi.
Mẹ chỉ luôn nhắc với nó một điều, dù điều đó đúng hay sai, một khi con đã nghĩ kỹ và dám sống hết mình với quyết định đó, thì dẫu là khổ đau hay hạnh phúc con vẫn phải làm một cách trọn vẹn. Vậy nên điều vẹn nguyên Mẹ đã làm cho tuổi trẻ là quyết định dám chịu trách nhiệm với sự lựa chọn ấy của bản thân.
Những mẩu ký ức vụn vặt Mẹ để lại ở quá khứ đang được một con bé lượm nhặt và chắp nối, trong bóng đèn đường mờ nhạt, vai Mẹ khẽ run lên, còn nó thì khô khốc vỗ về “Chẳng phải bây giờ Mẹ đang hạnh phúc vì quyết định đó sao”.
Tiếng gió rít mạnh, sự im lặng bao trùm.
Đôi lần nó ước nó cũng mạnh mẽ hệt Mẹ. Bao nhiêu yêu thương dồn cả cho chồng cho con. Sẽ là khó khăn và chóng vánh khi tình yêu thương ấy lại sẻ chia. Nói sao cho hết nỗi lòng của Mẹ. Ngàn ngôn từ như bí bách lúc này. Rồi đây, nó cũng sẽ trở thành dâu, thành Mẹ. Ấy vậy mà Bố, anh và nó luôn bắt mẹ phải hiểu, phải thông cảm mà chưa một lần nghĩ đến việc hiểu và thông cảm cho Mẹ. Ngày chị đến với anh, ai cũng có cho mình những niềm vui và hạnh phúc riêng, chỉ mỗi Mẹ cảm xúc lúc này thật xáo trộn…
Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là của mẹ
Anh ấy có thể yêu con một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời anh yêu mẹ, mẹ ơi !
Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời
Hình bóng mẹ lồng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con đuợc yêu thế đấy
Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai…Mẹ đừng buồn những chiều hôm, những ban mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Nhưng con chỉ là cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ của đời anh.
Con chỉ là cơn gió mong manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành cho mẹ, mẹ ơi !
Anh ấy có thể sống với con suốt cuộc đời
Cũng có thể chia tay trong ngày mai, có thể
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào, con chỉ là người thứ hai…
– Người đàn bà thứ hai – Phan Thị Vĩnh Hà –
Mai này nó cũng sẽ trở thành Người đàn bà thứ hai và rồi sẽ cũng trở thành Mẹ. Những cảm giác này rồi cũng sẽ trải qua nhưng nó vẫn hay trêu Mẹ “Mẹ đã bao dung được Bố, anh và con hà cớ gì không thêm được một người con gái nữa, rõ là lời nhé haha”. Mẹ chỉ ừm một tiếng như xé tan khoảng cách qua điện thoại để nó hiểu rằng, rồi thì nó cũng làm dâu giống chị. Một chút ghen tuông ích kỷ của phụ nữ luôn cần một người đàn ông đủ thông minh để dung hòa. Cũng phải thôi, nó nghĩ rồi thở dài đánh thượt.
Khi cha mẹ già rồi
Không bước đi được nữa
Mong bạn hãy ghi nhớ
Hồi nhỏ ai đã dìu dắt bạn
tập đi từng bước từng bước
Khi cha mẹ già rồi
Không nói rõ ràng được nữa
Mong bạn hãy ghi nhớ
Hồi nhỏ ai là người đã
dạy bạn từng câu từng câu
Khi cha mẹ già rồi
Trí nhớ đã suy giảm
Xin bạn hãy ghi nhớ
Hồi nhỏ là ai đã
luôn kiên trì nhắc nhở bạn mọi chuyện
Thời gian sẽ khiến cha mẹ có nếp nhăn
Nhưng tôi đang phải ghi nhớ
Tuổi thanh xuân của cha mẹ
Đều đã hi sinh hết cho ai?
Những người đi ngang cuộc đời, vội đến vội đi, nó lại dành thời gian quá nhiều cho họ. Để rồi khi trở về nhà lúc đêm muộn, vẫn sự chờ đợi của Mẹ, sự ân cần của Bố. Thời gian cho gia đình, cho bản thân còn không đủ sao cứ mãi vướng bận về những điều đã qua…
Tháng năm rối như tơ vò của nó!